Đó là một thanh niên 19 tuổi, con duy nhất của một cặp vợ chồng bề ngoài không có những vấn đề gì quan trọng. Sau khi đỗ Tú tài, cậu ta vào học ở trường Y ở cách nhà 40 km, và là lần đầu tiên cậu ta xa nhà và chỉ trở về vào ngày nghỉ cuối tuần. Lúc đầu cậu ta rất hài lòng về viễn cảnh này và hiếm khi trở về nhà. Nhưng sau vài tháng, cậu ta xin ở lại nhà và không trở lại trường đại học nữa. Cậu ta nói với mẹ là cậu ta bị ốm. Cả cha mẹ cậu ta không hiểu được vì họ không thấy cậu ta ốm đau gì, người cha mong muốn cậu ta cố gắng trở lại trường, còn bà mẹ lại không muốn thúc ép con và chấp nhận cậu ở lại nhà. Chính trong bối cảnh đó cậu ta định tự tử và phải nhập viện ít ngày. Cha mẹ cậu đã hỏi ý kiến bà bác sĩ trước khi tham vấn một nhà tâm lý mà tôi cùng tiếp nhận họ. Theo chẩn đoán của các bác sĩ thì họ cân nhắc giữa trầm cảm và rối nhiễu ám ảnh. Cậu ta chỉ dùng thuốc có cơ sở chống trầm cảm và chống lo hãi trong vài ngày, vì cậu ta thấy không có kết quả lại có phản ứng phụ nghiêm trọng. Tình hình không có gì tiến triển, cậu ta ở lỳ trong nhà, không thăm bè bạn, chẳng làm gì, nhất là cậu ta không thể có dự án gì cho tương lai.
Nội dung |
Thêm yêu thích (591) |
Trích dẫn nội dung trên site của bạn | Xem: 7119