Đó là câu hỏi mà loài người tìm kiếm câu trả lời tự ngàn kiếp trước cho đến ngàn mai sau. Có người bảo hạnh phúc là trạng thái sung sướng vì cảm thấy hoàn toàn đạt được ý nguyện. Nhưng có khi hạnh phúc và đau khổ lại tương tác với nhau, nghĩa là vì có cái này nên mới có cái kia.
6.1.2008. Hoàng hôn buông xuống quân cảng Cam Ranh. Một hồi còi dài vang lên, đoàn tàu chở bộ đội hải quân rời bến đi Trường Sa, vùng đất thiêng liêng của Tổ quốc. Người ra đi lẫn người ở lại vẫy tay lưu luyến. Một năm sau, những người lính biên thùy này mới quay trở lại. Khi tàu cách xa cầu cảng vài chục mét, một phụ nữ mắt đỏ hoe bồng con nhỏ tất tả chạy theo. Đến cuối cầu cảng, chị dừng lại, mắt dõi theo đoàn tàu dần xa bờ. Rồi chị thổn thức nói với con gái: "Con chào bố đi...".
Đứa bé giơ bàn tay yếu ớt: "Con chào bố". Ở trên tàu, người cha không thể nghe tiếng con chào tạm biệt, nhưng tôi chắc rằng anh đang rơi nước mắt, nhìn vợ con ở cuối cầu tàu. Sau đó, tôi được biết chị tên là Vũ Thị Trang, ở xã Cam Thành Bắc, thị xã Cam Ranh, tỉnh Khánh Hòa, đi tiễn chồng là đại úy Nguyễn Phi Hoành. Đoàn tàu đi Trường Sa không chỉ mang theo quà tết của đất liền mà còn có cả hơi ấm hậu phương. Với đại úy Nguyễn Phi Hoành, anh còn mang theo hình ảnh người vợ trẻ và bóng dáng bàn tay con gái nhỏ vẫy chào...
Có người để mà rơi nước mắt vì xa cách nhớ nhung..., chẳng phải là hạnh phúc đó sao?
(Bài viết của Xuân Hòa
Báo Thanh niên, Số 24, ra ngày Thứ năm 24-01-2008)