Bóc tờ lịch cuối năm lòng tự nhủ - thế là thời gian lại bắt đầu một chu kỳ mới. Nhưng thời gian là gì nhỉ: Một cuộn chỉ vô hình, đời này qua đời khác lăn mãi không ngừng, khúc lành lặn trơn tru, đoạn rối bòng bong không ai tháo gỡ; cuối cùng, nào ai đã nắm được cái lõi chỉ kia để biết cuộc sống là gì mà con người say mê làm vậy!
Thời gian như cốc nước đầy tạo hóa không ngừng nghiêng rót, mỗi người một cốc cầm tay, kẻ nhấm nháp từng ly, người một hơi dốc cạn, đến khi chiếc cốc tuột khỏi tay mình, kẻ tiếc mãi vị ngọt đầu môi, người thấm nhận tê, cay, đắng đót, chẳng ai biết vị thật cuộc sống là chi, và lòng mãi vẫn khôn nguôi cơn khát.
Thời gian giống chuyến xe đời, không bến cuối cùng, cũng không nơi xuất phát. Người lên xe tìm mơ mộng không đâu, kẻ chất chồng bạc tiền, lợi danh, khư khư ôm giữ... Ai cũng ngỡ mình sắp về tới đích, đâu biết cả đời ta chỉ đuổi bắt kiếm tìm, lúc tưởng bàn chân đến được thiên đường có khi lại là đang rơi xuống nơi địa ngục. Còn những vòng quay chiếc xe vô định kia thì vẫn lăn mãi lăn hoài...
Thời gian tựa làn gió thoảng, vừa sớm mai đã lại buổi chiều, một ngày đợi chờ thấy dài dằng dặc, một đời người phút chốc qua nhanh. Lúc thấy thời gian như được nung lên nóng bỏng bởi những ham muốn dục vọng con người. Lúc lại lạnh tanh như mặt nước ao tù ngưng đọng. Thời gian luôn cứa vào ta chảy máu, rồi lại rịt lành mọi vết thương đau. Nhờ thời gian mà ta thấm nhận được hết vui buồn sự sống, những tình cảm vị tha, những tấm lòng nhân hậu, để biết yêu thương, chung thủy, đợi chờ, sàng lọc lại cho mình những gì là tốt đẹp giữa bao trắng đen, gian dối, lọc lừa... Mà có nghĩ về nó hay không, thì thời gian vẫn trôi chảy không ngừng như dòng suối róc rách, róc rách... Tiếng nước mới êm dịu làm sao, nhưng mấy ai biết rằng cái tiếng dịu êm ấy đã gọt, đã bào mòn biết bao đá núi.
Một ngày bất ngờ, khi bàn tay mở chiếc máy cát-xét để nghe bản nhạc không lời, tôi hình dung, thời gian như cuộc băng hình, phía này tháo ra phía kia cuộn lại, mãi chuyển động theo nhau... Rốt cuộc chỉ có 24 tiếng đồng hồ ngày đêm, khi mặt trời tỏa rạng, cuối cùng vẫn phải quay về với gian nhà nhỏ của mình, ngày hai buổi nhóm lên ngọn lửa yêu thương, tiếp nối sự sống ngàn đời. Lại nghe tiếng chim lích chích chuyền cành, tiếng trẻ reo đùa và lòng quên đi hết thảy hận thù, khổ đau, day dứt... cảm giác lâng lâng rằng ta thật là hạnh phúc khi được sinh ra trên cõi đời này, được sống không chỉ vì ta mà còn vì nỗi khát khao chung của đồng loại. Ta bỗng tiếc quãng đời lang bạt phiêu diêu. Dù chẳng thể lấy lại được gì, phần thời gian còn lại trên tay nhắc cho ta biết nâng niu gìn giữ.
Con đường vẫn mở ra trước mặt, bao vẻ đẹp mê si lại đon đả chào mời, tay ta lại theo tiếp cuộn chỉ vui buồn, dù chẳng ai thấy được cái lõi chỉ kia để biết cuộc sống thật sự là gì, con người, đời nối tiếp đời mãi cứ mê say là vậy!
(Bài viết của Chử Văn Long
Báo Văn nghệ, Số Tết Mậu Tý 2008)